iylee © 2016 ⊹

Blog Archive

Wednesday, May 11, 2016

Quyền Lực Thứ Tư - Chương 36

Báo
DAILY EXPRESS
Ngày 8 tháng Hai, 1991
NỘI CÁC THOÁT HIỂM KHI BOM CỦA I. R. A
NỔ Ở VƯỜN NHÀ SỐ 10
Bóc ngắn cắn dài là tiêu đề bài báo trên tờ Financial Time, cả Paul Maitland đang ngồi cạnh lò sưởi trong căn nhà của ông ta ở Epsom và Tom Spencer đang trên đường trở về từ Greenwich, bang Conecticut, trên chuyến tàu thường lệ, đều đọc lại bài báo này lần thứ hai, mặc dù chỉ một nửa nội dung bài báo là thật sự làm họ chú ý.
Hai ông vua truyền thông Keith Townsend và Richard Armstrong có vẻ như đều đã phạm một sai lầm cổ điển khi vay nợ với một tỷ lệ quá cao so với số tài sản của họ. Cả hai có lẽ sẽ trở thành những ví dụ điển hình để các thế hệ sinh viên tương lai của trường Đại học thương mại Havard nghiên cứu.
Tất cả các nhà phân tích luôn đồng ý rằng Armstrong ban đầu hình như đã thực hiện một hành động phi thường khi ông nhận mua tờ báo New York Tribune chỉ với giá 25 xu trong khi mọi khoản nợ của tờ báo được những người chủ cũ bao mua. Hành động phi thường này có lẽ đã trở thành một chiến thắng vẻ vang nếu ông thực hiện lời đe dọa sẽ đóng cửa tờ báo trong vòng 6 tuần nếu công đoàn không ký vào một thỏa thuận ràng buộc. Nhưng ông đã không làm thế, và sau đó ông mắc sai lầm lớn khi cuối cùng đưa ra một khoản bồi thường rộng rãi đến mức những nhà lãnh đạo công đoàn không còn gọi ông là "Đại úy Dick" mà bắt đầu gọi ông là "Đại úy Nôen."
Mặc dù đã đạt được thỏa thuận, tờ báo vẫn tiếp tục mất hàng triệu đô la mỗi tuần, cho dù sắp có một thỏa thuận thứ hai về khoản bồi thường cho số lao động dôi dư và số người phải nghỉ hưu sớm.
Nhưng trong khi lãi suất tiếp tục tăng và tiếp tục có sự ủng hộ việc cắt giảm giá bán báo, tờ báo không thể duy trì chừng nào lợi nhuận của Citizen và những thứ khác của Tập đoàn Truyền thông Armstrong không thể kéo dài hơn nữa việc bù đắp sự sa sút của công ty con ở Mỹ.
Armstrong đã không thông tin cho các cổ đông của ông biết là ông định trả khoản bồi thường thứ hai 320 triệu đô la theo thỏa thuận gần đây với công đoàn ngành in New York như thế nào. Tuyên bố chính thức duy nhất của ông về chủ đề này được thấy trên tờ Tribune. "Hiện giờ công đoàn đã chấp nhận khoản bồi thường thứ hai, chắng có lý do gì để không tin là số lợi nhuận của Tribune sẽ không khả quan". Toàn thành phố vẫn rất hoài nghi về lời xác nhận này, và cổ phiếu của Tập đoàn Truyền thông Armstrong ngày hôm qua giảm thêm 9 xu xuống còn 2, 42 bảng.
Sai lầm của Keith Townsend là....
Có tiếng chuông điện thoại. Paul đặt tờ báo xuống, đứng lên khỏi ghế và đi vào phòng làm việc để trả lời. Khi nghe thấy giọng nói của Eric Chapman, ông bảo anh đợi một lát để ông đóng cửa phòng. Điều đó có vẻ không cần thiết, vì lúc này ngoài ông chẳng còn ai ở nhà; nhưng một khi bạn đã làm Đại sứ Anh ở Bắc Kinh trong suốt bốn năm thì có một số thói quen không dễ gì từ bỏ được.
“Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau ngay lập tức,” Chapman nói.
“Về bài báo của Financial Times phải không?” Paul nói.
“Không, việc này có thể còn gây nguy hại hơn nhiều. Tôi không muốn nói nhiều qua điện thoại.”
“Tôi hiểu,” Paul nói. “Tôi muốn hỏi Peter Wakeham có tham dự cùng chúng ta không?”
“Không, nếu ông muốn cuộc họp vẫn được giữ kín.”
“Ông nói đúng,” Paul nói. “Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”
“Tôi có thể lái xe thẳng tới Epsom. Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ gặp ông.”
Tom Spencer đọc lướt qua nửa đầu của bài báo khi chuyến tàu của ông vượt qua Mamaroneck trên hành trình tới New York. Anh bắt đầu hoàn toàn tập trung khi đọc thấy đoạn sau.
Sai lầm của Keith Townsend là muốn một số việc trở nên tồi tệ đến mức ông không nắm được những quy tắc cơ bản của việc kết thúc một vụ giao dịch.
Mọi đứa trẻ còn đi học đều biết rằng nếu bạn hy vọng đổi những hạt dẻ cũ thành một gói khoai rán còn nguyên, thì không những bạn không được chớp mắt, mà bạn còn phải đợi cho địch thủ của mình mở gói. Nhưng hình như Townsend tha thiết giành quyền sở hữu Multi Media đến mức không ngừng chớp mắt, và chẳng hỏi gì về việc Henry Sinclair có thể sẵn lòng bán công ty với giá bao nhiêu, đã tự nguyện đặt giá 3 tỷ đô la. Sau đó ông làm phức tạp thêm vấn đề của mình bằng việc đồng ý trả tất cả bằng tiền mặt.
Như công đoàn ngành in ở New York gọi ngài Armstrong là "đại úy Noen", ngài Sinclair có lẽ sẽ không quên được ý nghĩ rằng lễ Giáng sinh năm nay đã đến sớm, nhất là khi mọi người đều biết rằng ông đã đặt ra mức giá với Armstrong là 2 tỷ đô la, và cho dù thế, mức giá này vẫn bị mọi người cho là quá cao.
Nhắm mắt đồng ý với các điều khoản, ông Townsend xem ra khó có thể moi đâu ra khoản tiền trong thời hạn 30 ngày do ngài Sinclair đặt ra. Và cho đến lúc rút cục phải làm điều đó, những điều khoản quá đáng giữ thời hạn trả tiền phạt có lẽ cuối cùng sẽ chứng tỏ kết cục của toàn bộ phần còn lại của Tập đoàn Global International. Trong cuộc đời mình ngài Townsend là một con bạc. Vụ mua bán này đã chứng tỏ ông vẫn sẵn sàng mạo hiểm tất cả trong một quân bài.
Ngày hôm qua, trong dự báo tình hình nửa năm, cổ phiếu của Globe đã mất thêm 8 xu, xuống còn 3, 19 bảng.
Căn cứ vào những khó khăn mà hai vua truyền thông đang phải đối mặt, cả hai người sẽ rất khó đạt được nhờ tăng đều đặn giá báo và tỷ giá đồng đô la yếu hơn đồng bảng. Nếu sự phối hợp các xu hướng này tiếp tục kéo dài lâu hơn nữa, thì ngay cả những con bò của họ cũng không cho ra sữa nữa.
Tương lai của cả hai công ty hiện đang nằm trong tay các chủ ngân hàng, những người phải tự hỏi - giống như những chủ nợ của các nước thế giới thứ ba - liệu họ có được trông thấy lợi nhuận không, khi để một khoản nợ dài hạn. Sự lựa chọn của họ là cắt giảm những tổn thất và đồng ý tham dự vào một vụ mua bán lớn nhất trong lịch sử. Điều mỉa mai cuối cùng ở đây là chỉ cần một ngân hàng phá vỡ chuỗi vay nợ này là tất cả mọi công trình sẽ sụp đổ tan tành.
Như một quan chức cho tôi biết ngày hôm qua, nếu có người nào trình séc của họ ra vào lúc này, ngân hàng sẽ đuổi cổ họ lập tức.
oOo
Tom là người đầu tiên bước xuống khi tàu vừa dừng ở ga Lớn Trung tâm. Ông chạy tới bốt điện thoại gần nhất và quay số của Townsend. Heather nối máy. Lúc này Townsend đã chăm chú nghe lời khuyên của viên luật sư riêng.
Khi Amstrong đọc xong bài báo, ông nhấc máy đàm thoại nội bộ và dặn thư ký là nếu ngài Paul Maitlan có gọi điện tới từ London, hãy bảo ông đi vắng. Ông vừa đặt máy xuống thì chuông điện thoại vang lên.
"Ngài Armstrong, giám đốc giao dịch của ngân hàng New Armsterdam gọi điện tới. Ông ấy cần nói chuyện khẩn với ngài."
"Vậy hãy nối máy cho tôi," Armstrong nói.
"Thị trường đang tràn ngập những lời rao bán cổ phiếu của Công ty Truyền thông Armstrong," viên giám đốc giao dịch báo tin cho ông. "Giá mỗi cổ phiếu hiện đã tụt xuống 2, 31 đô la, và tôi không biết liệu ông có chỉ thị gì không?”
"Hãy giữ giá mua," Armstrong nói không chần chừ.
Có một lát im lặng. "Tôi phải báo để ngài rõ là mỗi khi cổ phiếu tụt xuống một xu là ngài lại mất 700 000 đô la," viên giám đốc giao dịch vừa nói vừa nhanh rhóng kiểm tra lại lượng cổ phiếu đã được buôn bán sáng hôm nay.
"Tôi không quan tâm tới việc tốn bao nhiêu," Armstrong nói. "Đây là việc cần thiết trước mắt. Một khi thị trường đã ổn định, ông có thể thả số cổ phiếu ấy trở lại và dần dần bù đắp được những thiệt hại."
"Nhưng nếu chúng tiếp tục xuống cho dù..."
"Ông chỉ việc giữ giá mua," Armstrong nói, "ở một số điểm thị trường nhất định sẽ hồi phục." Ông dập máy và nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp ông trên trang nhất tờ Financial Time. Nó chẳng lấy gì làm đẹp.
Khi Townsend đọc xong tờ báo, ông nghe lời khuyên của Tom và đã gọi cho các chủ ngân hàng của ông trước khi họ gọi đến. David Greenville, giám đốc điều hành ngân hàng, xác nhận rằng sáng nay cổ phiếu của Globe lại giảm, ông ta cảm thấy là họ nên gặp nhau càng sớm càng tốt, và Townsend đồng ý định lại thời hạn những cuộc hẹn chiều nay của ông để phù hợp với cuộc gặp vào lúc 2 giờ. "Ông có thể thấy, giá luật sư của ông cũng có mặt thì rất tốt," Greenville nói thêm, lời nói không báo trước điều gì tốt đẹp.
Townsend lệnh cho Heather huỷ mọi cuộc hẹn buổi chiều. Ông dành thời gian còn lại của buổi sáng nghe tóm tắt buổi thảo luận chuyên đề mà công ty đã đến hạn phải tổ chức vào tháng sau. Henry Kissinger và James Goldsmith đã đồng ý làm những người dẫn chương trình chính. Ý nghĩ của Townsend là tất cả những người điều hành cao cấp của ông trên toàn thế giới sẽ cùng có mặt ở Honolulu để thảo luận về sự phát triển của tập đoàn trong 10 năm tới, khi Multi Media đã phù hợp với một cấu trúc công ty toàn diện, và họ có thể làm thế nào để thúc đẩy tốt nhất những thành tựu mới của họ. Ông tự hỏi liệu cuối cùng buổi hội thảo có bị huỷ bỏ? Hay nó sẽ trở thành một tang lễ?
Đã trôi qua 27 ngày điên cuồng ráp nối những khoản tài chính lại với nhau theo yêu cầu của Multi Media, và nhiều đêm mất ngủ tự hỏi liệu có phải ông đã gây ra một sai lầm chết người hay không. Giờ đây nó đã xuất hiện như thể những mối lo sợ tồi tệ nhất của ông đã được xác nhận bởi nhát búa của Financial Time. Nếu như ông không mắc sai lầm này, hoặc nghe lời Tom ngay từ đầu.
Lái xe của ông rẽ vào phố Wall vài phút trước lúc hai giờ và đỗ bên ngoài văn phòng của J. P. Greenville. Khi Townsend bước xuống vỉa hè, ông nhớ lại mình đã căng thẳng thế nào khi lần đầu tiên được mời đến phòng làm việc của ông hiệu trưởng gần 50 năm về trước. Một người đàn ông mặc chiếc áo choàng xanh mở cánh cửa kính nặng nề. Anh ta giơ tay chào khi nhận ra ông là ai. Nhưng anh ta sẽ còn làm thế bao lâu nữa, Townsend tự hỏi.
Ông gật đầu và bước về phía bàn tiếp tân, nơi David Greenville đang nói chuyện say sưa với Tom Spencer. Khi nhìn thấy ông, cả hai đều quay lại và mỉm cười. Rõ ràng họ tin rằng đây là một cuộc hẹn mà ông sẽ không đến muộn."Mừng được gặp ông, Keith." Greenville nói khi họ bắt tay nhau. "Và cảm ơn ông về lời gợi ý này." Townsend mỉm cười, ông không thể nhớ nổi là ông hiệu trưởng có bao giờ nói như thế hay không. Tom quàng tay qua vai thân chủ của mình khi họ bước về phía chiếc thang máy đang đợi.
"Kate thế nào?" Greenville hỏi. "Lần gặp trước tôi thấy cô ấy đang biên tập một cuốn tiểu thuyết."
"Nó thành công đến mức hiện giờ cô ấy đang viết một trong những sách của mình," Townsend nói. "Nếu mọi việc không tiến triển, có lẽ cuối cùng tôi sẽ phải sống nhờ tiền nhuận bút của cô ấy." Chẳng có ai trong hai người đi cùng bình luận gì về câu nói đùa chua chát của ông.
Cánh cửa thang máy mở ra ở tầng 15, và họ đi xuôi theo hành lang, vào phòng làm việc của giám đốc điều hành. Greenville đưa hai người khách ngồi xuống những chiếc ghế thật tiện lợi, và mở tập hồ sơ đặt trên bàn trước mặt ông. "Mở đầu, tôi xin cảm ơn vì cả hai ông đã đến chỉ sau một lời thông báo rất ngắn ngủi."
Townsend và Tom gật đầu, mặc dù họ biết người ta không cho họ nhiều cơ hội để lựa chọn.
"Chúng tôi đã có một đặc ân," Greenville quay sang Townsend và nói "được hoạt động nhân danh công ty trong hơn một phần tư thế kỷ qua, và tôi rất tiếc phải thấy rằng sự hợp tác này đã đến hồi kết thúc."
Miệng Townsend trở nên khô khốc, nhưng ông cố không ngắt lời.
"Nhưng sẽ là ngu ngốc nếu không đánh giá đúng mức độ trầm trọng của tình huống mà chúng ta đang phải đối mặt. Theo một nghiên cứu sơ bộ thì hình như khoản vay của các ông đã vượt quá số tài sản sở hữu, có lẽ sẽ khiến các ông mất khả năng chi trả. Keith, nếu ông muốn chúng tôi vẫn là ngân hàng đầu tư của các ông, chúng tôi sẽ chỉ làm vậy nếu được đảm bảo có sự hợp tác đầy đủ của các ông trong việc cố gắng giải quyết thế tiến thoái lưỡng nan hiện nay."
"Thế sự hợp tác đầy đủ có nghĩa là gì?" Tom hỏi.
"Chúng tôi sẽ bắt đầu bằng cách gắn đội ngũ nhân viên tài chính của công ty ông dưới quyền một trong những nhân viên cao cấp của ngân hàng chúng tôi, người này sẽ có mọi - tôi muốn nói là đầy đủ - thẩm quyền nghiên cứu mọi khía cạnh trong những vụ giao dịch của các ông mà chúng tôi cảm thấy cần thiết để bảo đảm sự sống còn của công ty."
"Và một khi việc nghiên cứu đó hoàn thành?" Tom hỏi và nhướn lông mày lên.
"Người ấy sẽ đưa ra những khuyến nghị mà tôi mong các ông sẽ thực hiện đúng đến từng chi tiết.”
"Bao giờ tôi có thể gặp ông ta?" Townsend hỏi.
"Bà ta," viên giám đổc điều hành đáp. "Và câu trả lời cho câu hỏi của ông sẽ có ngay lập tức, vì bà Beresford, hay còn gọi tắt là E. B, đang đợi gặp ông trong văn phòng ở tầng dưới."
"Vậy hãy làm thế đi," Townsend nói.
"Trước tiên tôi phải được biết liệu ông có đồng ý với các điều khoản của chúng tôi không?" Greenville nói.
"Tôi nghĩ ông có thể tin tưởng là thân chủ tôi đã quyết định như vậy," Tom nói.
"Tốt rồi, vậy tôi sẽ dẫn ông xuống gặp E. B để bà ấy có thể cho ông biết vắn tắt về giai đoạn tiếp theo."
Greenville đứng lên khỏi bàn và dẫn hai người đàn ông theo thang máy xuống tầng mười bốn. Khi họ tới trước cửa văn phòng bà Beresford, ông ta dừng lại và gõ cửa với một vẻ gần như là tôn kính.
"Mời vào," giọng nói một phụ nữ vang lên. Viên giám đốc điều hành mở cửa và dẫn họ vào một căn phòng rộng được bày biện tiện nghi trông ra phố Wall. Ngay lập tức căn phòng gây ra ấn tượng rằng chủ nhân của nó là một người gọn gàng, ngăn nắp và có năng lực.
Một phụ nữ mà Townsend đoán trạc khoảng 40 - 45 tuổi đứng dậy từ sau chiếc bàn để đón họ. Bà ta có chiều cao khoảng bằng Townsend, mớ tóc đen cắt ngắn gọn gàng và khuôn mặt mộc mạc gần như bị che lấp bởi cặp kính lớn. Bà ta mặc bộ áo vét màu xanh sẫm cắt khéo và chiếc áo khoác màu kem.
"Xin chào," bà nói và đưa tay ra. "Tôi là Elizabeth Beresford."
"Keith Townsend," ông nói và bắt tay E. B. "Và đây là cố vấn pháp luật của tôi, Tom Spencer."
"Tôi sẽ để các ông lại," David Greenville nói. "Nhưng hãy tạt qua văn phòng tôi khi các ông rời khỏi đây, Keith." Ngừng một lát, ông nói, "Nếu ông thấy có thể."
"Cảm ơn," Townsend nói. Greenville ra khỏi phòng và nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Xin mời các ông ngồi," Beresford vừa nói vừa chỉ tay vào hai chiếc ghế khá tiện lợi đặt đối diện với bàn làm việc. Khi bà ta quay về chỗ ngồi của mình, Townsend nhận thấy có đến hàng tá hồ sơ đang nằm trên bàn trước mặt bà.
"Các ông có ai muốn dùng cà phê không?" E. B hỏi.
"Không, cảm ơn," Townsend nói, muốn đi ngay vào việc. Tom cũng lắc đầu từ chối.
"Tôi là một bác sĩ công ty," bà Beresford mở đầu, "và công việc của tôi, thưa ông Townsend, đơn giản là giữ cho Tập đoàn Global khỏi chết yểu." Bà ta ngả người ra sau ghế và nhịp nhịp ngón tay. "Giống như mọi bác sĩ khi chẩn đoán được khối u, việc đầu tiên của tôi là xem xem liệu đó là u lành hay u ác. Tôi phải nói với ông ngay từ đầu rằng tỷ lệ thành công của tôi trong những cuộc phẫu thuật loại này là khoảng một trên bốn. Tôi cũng phải nói thêm rằng cho đến thời điểm này thì đây là công việc được giao khó khăn nhất đối với tôi."
“Cảm ơn, bà Beresford," Townsend nói. "Đó là sự tái bảo đảm lớn nhất."
E. B không biểu lộ phản ứng nào khi cúi về phía trước và mở một trong những tập hồ sơ trên bàn.
"Mặc dù sáng nay tôi đã mất nhiều tiếng đồng hồ để xem qua các bảng thanh toán của ông, và mặc dù có nghiên cứu bổ sung của đội ngũ nhân viên tài chính tuyệt vời của tôi, tôi vẫn không ở cương vị quan tòa nếu những đánh giá của Financial Times là xác đáng, ông Townsend. Bài báo đó tự nó đã thống kê với một dự đoán có cơ sở cho rằng số tiền nợ của ông đã vượt quá giá trị tài sản. Do đó công việc của tôi đòi hỏi phải cố gắng hơn nhiều.
"Vấn đề của chúng tôi bị pha trộn bởi nhiều ảnh hưởng từ bên ngoài. Đầu tiên, thông qua hồ sơ của các ông, rõ ràng là không ai thấy rằng các ông đang bị một chứng bệnh rất hay gặp ở những người tự làm nên sự nghiệp, khi ông thực hiện một vụ mua bán mà ông bị mê hoặc bởi một tầm nhìn choáng ngợp, tới mức không thể để nó rơi vào tay người khác.”
Tom cố không mỉm cười.
"Thứ hai, có vẻ như ông đã phạm một sai lầm cổ điển mà người Nhật mô tả một cách kỳ quặc là nguyên lý Acsimét - nghĩa là vụ mua bán cuối cùng của ông lớn hơn tất cả các vụ mua bán khác gộp lại.
"Đặc biệt, ông đã vay 3 tỉ đô la từ một số ngân hàng và tổ chức, phục vụ cho mục đích mua Muti Media, mà không cân nhắc xem liệu phần còn lại của tập đoàn có tạo ra được một lượng tiền mặt để duy trì một khoản vay lớn như vậy hay không." E. B ngừng nói và lại nhịp nhịp ngón tay. "Tôi thấy khó mà tin được rằng đây là vụ kinh doanh mà ông có tham khảo lời khuyên của các chuyên gia."
"Tôi có tham khảo các chuyên gia," Townsend nói. "Và ông Spencer đã cố thuyết phục tôi đừng giao dịch.” Ông liếc nhìn viên luật sư vẫn đang bình thản.
"Tôi biết,” bà Beresford nói. "Nếu tôi đoán đúng, thì con bạc liều lĩnh trong ông sẽ là nguyên nhân sụp đổ của ông. Đọc những hồ sơ này suốt đêm qua và sáng hôm nay, tôi đi tới kết luận là lý do duy nhất giúp ông sống sót trong nhiều năm qua chỉ là vì ông đã được nhiều hơn là mất, và các chủ ngân hàng của ông, mặc dù thường phóng xe gần như điên cuồng, đã - đôi khi trái với sự phán đoán tốt nhất của họ - vẫn giữ lòng tin đối với ông..."
"Liệu còn có tin tức nào tốt lành không?" Townsend hỏi.
Bà ta bỏ qua câu hỏi và nói tiếp "Trách nhiệm đầu tiên của tôi sẽ là rà soát kỹ lưỡng sổ sách kế toán của các ông, nghiên cứu tất cả các công ty và những ràng buộc của nó - bất kể nó lớn ra sao, ở nước nào và có bao nhiêu tiền - và cố hình dung ra một bức tranh toàn cảnh. Khi đã làm xong việc nàv, nếu tôi kết luận rằng Global Corp vẫn còn khả năng thanh toán theo đúng ý nghĩa luật pháp của từ này, tôi sẽ chuyển sang giai đoạn hai, mà chắc chắn sẽ là bán đi một số tài sản có giá trị nhất của công ty, mà tôi dám chắc rằng ông sẽ có sự gắn bó cá nhân với nhiều tài sản trong số đó,"
Townsend thậm chí không muốn nghĩ về những tài sản mà bà ta đang ám chỉ đến. Ông chỉ ngồi đó, lắng nghe những chẩn đoán đưa tang của bà ta.
"Thậm chí giả sử quá trình này được hoàn thành một cách đáng hài lòng, như một kế hoạch bất ngờ, chúng tôi sẽ thảo một thông cáo giải thích lý do tại sao Global Corp lại hoàn thành thủ tục để giải thể. Nếu nó tỏ ra cần thiết, tôi sẽ tiết lộ nó không chậm trễ cho hãng Reuter."
Townsend nuốt nước bọt.
"Nhưng nếu bước này tỏ ra không cần thiết, và chúng ta vẫn làm việc cùng nhau, tôi sẽ chuyển sang giai đoạn ba. Bước này sẽ cần tôi đi thăm tất cả các ngân hàng và các tổ chức tài chính có liên quan đến các ông, cố thuyết phục họ cho chúng ta thêm chút thời gian để trả những khoản vay nổi bật. Mặc dù tôi phải nói rằng ở cương vị họ tôi sẽ không làm vậy."
Bà ngừng một lát, sau đó cúi xuống và mở một tập hồ sơ khác. "Có lẽ," bà ta vừa nói vừa xem một bản ghi chú viết tay, "tôi sẽ phải đi thăm 37 ngân hàng và 11 tổ chức tài chính khác ở 4 châu lục, phần lớn số này đã tiếp xúc với tôi sáng nay. Tôi chỉ hy vọng có thể đánh lạc hướng họ đủ lâu để chúng ta hiểu được tất cả điều này." Bà khoát tay qua số hồ sơ trên bàn. "Nếu nhờ một phép mầu nào đó, các giai đoạn 1, 2, 3 được thực hiện hoàn hảo, công việc cuối cùng của tôi - và cũng là công việc khó khăn nhất - sẽ là thuyết phục những ngân hàng và những tổ chức này, hiện đang e sợ về triển vọng của các ông trong tương lai, rằng nên cho các ông được nhận một khoản tài chính trọn gói để đảm bảo kéo dài hoạt động của công ty. Tôi sẽ không thể đạt được giai đoạn này trừ phi tôi có thể chứng tỏ cho họ, với những số liệu kiểm toán độc lập, rằng những khoản vay của họ được đảm bảo bằng tài sản thực và khoản doanh thu khả quan. Về mặt này, ông không nên ngạc nhiên khi thấy rằng tôi vẫn cần phải tự thuyết phục chính mình. Và đừng hình dung một lúc nào đó ông may mắn đến mức đạt tới giai đoạn 4. Ông có thể yên tâm, còn xa mới đến lúc đó, vì đó là lúc ông được biết những chi tiết của giai đoạn năm."
Townsend cảm thấy mồ hôi chảy thành giọt trên trán.
"Ở một khía cạnh Financial Times đã nói đúng," bà ta tiếp tục. "Nếu một trong các ngân hàng tiếp nhận điều này một cách dửng dưng, sau đó, tôi xin trích nguyên văn, toàn bộ công trình sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nếu đó là hậu quả cuối cùng, tôi sẽ phải chuyển vụ này cho các đồng nghiệp của tôi đang làm việc ở tầng dưới, những người chuyên trách xử lý phá sản.
"Tóm lại, thưa ông Townsend, nếu ông hy vọng tránh được số phận của những người đồng hương của ông là Alan Bob và Christopher Skase, thì không những ông phải hợp tác đầy đủ với tôi, mà ông còn phải đảm bảo rằng kể từ lúc ông rời khỏi văn phòng này ông sẽ không ký một tấm séc nào, hoặc rút bất kỳ khoản tiền nào từ những tài khoản nằm dưới sự kiểm soát của ông, nhiều hơn mức cần thiết cho chi tiêu hằng ngày, và thậm chí trong bất kỳ tình huống nào chúng cũng không được vượt quá 2000 đô la mà không tham khảo ý kiến tôi." Bà ta nhìn lên và đợi phản ứng của ông.
'Hai nghìn đô la?" Townsend nhắc lại.
"Đúng thế," E. B nói. "Ông sẽ có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, đêm hoặc ngày, và ông sẽ không phải đợi hơn một giờ để có quyết định của tôi. Tuy nhiên, nếu ông cảm thấy không thể chấp nhận được những điều kiện này," bà nói và đóng tập hồ sơ lại, "thì tôi sẽ không sẵn sàng tiếp tục đại diện cho ông, và trong trường hợp đó tôi muốn nói đến ngân hàng này, mà danh tiếng của nó không còn phải bàn cãi, vẫn còn lưỡng lự. Tôi hy vọng đã cho ông rõ cương vị của tôi, thưa ông Townsend."
"Hoàn toàn rõ," Townsend nói, cảm thấv như thể ông chỉ nặng có 10 pound trước một võ sĩ quyền anh hạng nặng.
Elizabeth Beresford ngả người ra sau ghế. "Tất nhiên, có lẽ ông muốn tham khảo lời khuyên của các chuyên gia," bà nói. "Trong trường hợp đó tôi sẽ rất vui mừng được đề nghị ông sử dụng một trong những phòng tư vấn của chúng tôi."
"Điều đó sẽ không cần thiết," Townsend nói. "Nếu cố vấn của tôi không tán thành bất cứ phần nào trong đánh giá của bà, ông ta sẽ phải nói từ trước đây rất lâu rồi."
Tom tự cho phép mình nở một nụ cười.
"Tôi sẽ hoàn toàn hợp tác với những khuyến nghị của bà." Ông nhìn sang Tom đang gật đầu tán thành.
"Tốt," Beresford nói. "Có lẽ ông nên bắt đầu bằng việc trình ra các thẻ tín dụng của ông."
Ba giờ sau Townsend đứng dậy khỏi ghế, bắt tay Elizabeth Beresford một lần nữa và, cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, bỏ bà ta lại với đống hồ sơ. Tom quay về văn phòng của mình trong khi Townsend lảo đảo leo cầu thang lên tầng trên và đi dọc hành lang tới phòng của giám đốc điều hành. Ông sắp gõ cửa thì cánh cửa đột ngột mở ra và David Greenville hiện ra ngay trước mặt ông, tay cầm một ly whisky lớn.
"Tôi đã cảm thấy là ông có thể cần đến cái này." ông ta nói và đưa nó cho Townsend. "Nhưng đầu tiên hãy nói cho tôi biết, liệu ông có sống sót được qua buổi khai mạc với E. B không?"
"Tôi không chắc lắm," ông đáp. "Nhưng suốt hai tuần tới tôi sẽ bị giam suốt từ ba giờ đến 6 giờ, kể cả ngày nghỉ cuối tuần." Ông uống một ngụm whisky lớn và nói thêm. "Và bà ta đã lấy đi tất cả thẻ tín dụng của tôi."
"Đó là một dấu hiệu tốt," Greenville nói. "Nó chứng tỏ bà ta không bỏ rơi ông. Đôi khi E. B gửi luôn hồ sơ xuống tầng dưới ngay khi có kết luận trong lần gặp đầu tiên."
"Tôi được tin là đã đỡ bệnh phải không?" Townsend hỏi khi uống cạn ly whisky.
"Không, chỉ mới hạ nhiệt độ thôi," Greenville nói. "Ông vẫn cảm thấy đủ sức dự bữa tiệc của các chủ ngân hàng tối nay chứ?" Ông ta hỏi khi rót cho Townsend một ly whisky nữa.
"Vâng, tôi hy vọng được gặp ông," Townsend đáp. "Nhưng bà ấy," ông vừa nói vừa chỉ xuống tầng dưới, "đã ra cho tôi quá nhiều việc phải hoàn thành trong ba ngày tới..."
"Tôi nghĩ sẽ là khôn ngoan nếu ông có mặt tối nay, Keith. Trong hoàn cảnh hiện tại, sự vắng mặt của ông rất dễ bị hiểu sai."
"Có lẽ đúng thế. Nhưng chẳng biết bà ấy có bắt tôi về trước khi khai mạc hay không?"
"Tôi nghi ngờ điều đó vì tôi đã xếp cho ông ngồi phía tay phải của bà ta. Đó là một phần trong chiến thuật của chúng tôi nhằm thuyết phục giới ngân hàng là chúng tôi ủng hộ ông một trăm phần trăm."
"Quỷ sứ. Vậy bà ta thuộc giới nào vậy?"
Vị giám đốc cân nhắc câu hỏi một lát trước khi nói. "Tôi phải thú nhận E. B không làm một vụ giao dịch lớn qua cuộc thảo luận nhỏ."
1 pound = 453g.

No comments:

-->