Wednesday, May 11, 2016
Kẻ Mạo Danh - Chương 10
Beth chậm chạp quay lại bục nhân chứng. Nàng thấy bố mẹ đang ngồi ở phía sau, và thấy Craig đang giận dữ nhìn mình. Nàng muốn thể hiện thái độ lại với hắn, nhưng điều đó hoàn toàn vô nghĩa, và không gì làm Craig thoải mái bằng việc biết gã đã gây được sức ép lên nàng.
Beth bước lên bục nhân chứng, càng thêm quyết tâm hơn. Nàng cố đứng, nhìn Arnold Peason vẫn đang ngồi trên ghế bằng ánh mắt đầy thách thức. Có lẽ ông ta sẽ không hỏi gì nàng nữa thì sao.
Tay công tố viên già chậm rã đứng dậy. Không buồn liếc Beth, ông ta bắt đầu xếp lại giấy tờ, rồi uống một ngụm nước, cuối cùng cũng nhìn về phía nàng.
“Cô Wilson, sáng nay cô ăn gì?”
Beth hơi lưỡng lự, khi mọi người trong phòng đổ dồn mắt vào nàng. Alex Redmayne chửi thầm. Anh biết Pearson đang cố làm nàng mất cảnh giác với câu hỏi đầu tiên này. Chỉ có thẩm phán Sackville không tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi uống trà và ăn trứng luộc,” Beth cố kiềm chế.
“Không thêm món gì nữa à, cô Wilson.”
“Có, vài lát bánh mì.”
“Mấy tách trà?”
“Một, không, hai tách,” Beth nói.
“Hay là ba?”
“Không, chỉ hai thôi.”
“Và mấy lát bánh mì?”
Nàng lại lưỡng lự. “Tôi không nhớ.”
“Cô không nhớ mình đã ăn gì sáng nay, vậy mà cô có thể nhắc lại chi tiết từng câu cô nghe được vào sáu tháng trước.” Beth lại cúi đầu xuống. “Cô không chỉ nhớ từng từ ông Craig nói tối hôm đó, mà cô còn nhớ rõ cả việc ông ta đã nháy mắt với cô, rồi thè lưỡi liếm vòng quanh môi.”
“Có, tôi vẫn nhớ,” Beth khăng khăng. “Vì ông ta đã làm thế.”
“Vậy chúng ta hãy cùng kiểm tra trí nhớ của cô thêm một chút vậy, cô Wilson. Khi người phục vụ quán bar lấy vỏ chai champagne về, ông Craig nói, ‘Toàn thứ bỏ đi.’”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ai mới là người nói” - Pearson cúi xuống nhìn vào tờ giấy - “‘ Rằng đã nhiều lần tôi rất thích cái miệng của em “hàng” mở to như vậy’?”
“Tôi không chắc là ông Craig hay một người khác trong đó.”
“Cô ‘không chắc’. ‘Một người khác trong đó’. Ý cô là bị cáo, Catwright?”
“Không, một người khác ở quầy bar.”
“Cô đã nói với đồng nghiệp của tôi rằng cô không phản ứng, vì đã nghe thấy những thứ còn bẩn thỉu hơn ở East End.”
“Đúng vậy.”
“Thực ra, đó là nơi cô lần đầu tiên nghe thấy câu nói đó, phải không, cô Wilson?” Pearson nói, sờ vào ve chiếc áo thụng đen.
“Ý của ông là gì?”
“Đơn giản là cô chưa bao giờ nghe thấy ông Craig nói câu đó trong quán bar ở Chelsea, cô Wilson, nhưng cô đã nghe Cartwright nói ở East End nhiều lần, bởi đó là thứ ngôn ngữ anh ta hay sử dụng.”
“Không, là ông Craig nói những lời đó.”
“Cô cũng nói rằng cô ra khỏi Dunlop Arms bằng cửa sau.”
“Vâng.”
“Tại sao không ra bằng cửa trước, cô Wilson?”
“Tôi muốn lặng lẽ ra ngoài và không muốn gây thêm rắc rối nữa.”
“Vậy là cô đã gây một số rắc rối rồi?”
“Không, chúng tôi không gây ra rắc rối nào.”
“Vậy tại sao không ra bằng cửa trước, cô Wilson? Nếu làm thế, cô sẽ thấy mình đứng trên con phố đông đúc, và có thể lặng lẽ bỏ đi, đúng từ của cô, mà không gây thêm rắc rối nữa.”
Beth im lặng.
“Bây giờ cô có thể giải thích ý của anh trai cô là
gì,” Pearson xem ghi chép của mình, “khi nói với Cartwright, ‘ nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ gọi anh là ngài, thì anh nên quên điều đó đi.”
“Anh ấy đùa thôi,” Beth nói.
Pearson nhìn vào hồ sơ một lúc rồi nói, “Xin lỗi cô, cô Wilson, nhưng tôi không thấy chút hài hước nào trong câu đó.”
“Đó là vì ông không xuất thân từ East End,” Beth nói.
“Ông Craig cũng vậy,” Pearson đáp lại, trước khi nhanh chóng nói thêm. “và sau đó Cartwright đẩy ông Wilson về phía cửa sau. Đó là lúc ông Craig nghe thấy anh trai cô nói, ‘Vậy sao chúng ta không ra ngoài để làm rõ vấn đề này nhỉ’?”
“Là ông Craig nói: ‘Vậy sao chúng ta không ra ngoài để làm rõ vấn đề này nhỉ’, bởi đó là kiểu người ở khu West End hay nói.”
Thông minh đấy, Alex nghĩ, vui mưng khi thấy nàng đã hiểu được ý đồ của anh và cố gắng nắm vững nó.
“Và khi cô ra ngoài,” Pearson nói nhanh, “cô đã thấy ông Craig đợi sẵn ở phía kia của con hẻm?”
“Đúng thế.”
“Mất bao lâu thì cô trông thấy ông ta?”
“Tôi không nhớ,” Beth trả lời.
“Lần này thì cô không nhớ.”
“Cũng không lâu lắm,” Beth nói.
“Cũng không lâu lắm,” Pearson lặp lại. “Chưa đến một phút?”
“Tôi không chắc được. Nhưng ông ta đã đứng ở đó.”
“Cô Wilson, nếu cô rời khỏi Dunlop Arms bằng cửa trước, đi qua một đoạn phố đông đúc, băng qua một đoạn hẻm dài nữa trước khi xuất hiện ở cuối ngõ, cô sẽ thấy khoảng cách đó phải gần hai trăm mét. Và cô cho rằng ông Craig vượt qua khoảng cách đó dưới một phút?”
“Ông ta đã làm được thế.”
“Và một lát sau bạn ông ta cũng ra đến nơi,” Pearson nói.
“Đúng thế,” Beth đáp lại.
“Và khi cô quay lại, hai người kia, ông Davenport và ông Mortimer cũng đã đứng ở trước cửa sau?”
“Đúng vậy.”
“Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một phút, cô Wilson?” Ông ta dừng lại. “Cô hình dung ra bốn người đã có dự tính trùng khớp về mặt thời gian như thế từ lúc nào?”
“Tôi không hiểu ý ông,” Beth nói, nắm chặt chỗ vịn tay ở bục nhân chứng.
“Tôi lại nghĩ cô hiểu rất rõ, cô Wilson, nhưng vì bồi thẩm đoàn, để tôi nói thêm, rằng hai người ra khỏi quán bar từ cửa trước, vòng ra đằng sau tòa nhà, còn hai người kia ra chặn ở cửa sau, tất cả đều chưa tới một phút.”
“Có lẽ là hơn một phút.”
“Nhưng cô đã định đi rồi mà,” Pearson nhắc nàng. “Vậy nếu sự việc diễn ra trong hơn một phút, cô đã phải ra tới đường cái và biến mất trước khi họ kịp đến đó.”
“Giờ tôi nhớ rồi,” Beth nói. “Danny cố giúp Bernie lấy lại bình tĩnh, nhưng anh trai tôi vẫn muốn quay lại quán bar để đánh ông Craig, nên sẽ phải mất hơn một phút.”
“Hay anh trai cô muốn đánh chính ông Cartwright,” Pearson hỏi, “và cho ông ta biết rõ ai là ông chủ khi bố cô về hưu?”
“Nếu Bernie muốn làm thế,” Beth nói, “anh ấy đã có thể hạ gục Danny chỉ bằng một cú đấm.”
“Không thể, nếu ông Cartwright có dao,” Pearson đáp lại.
“Ông Craig mới là người có dao, và chính ông ta đâm Danny.”
“Làm sao cô dám chắc điều đó, khi cô không tận mắt chứng kiến?”
“Bernie đã nói cho tôi biết.”
“Cô có chắc là Bernie nói, chứ không phải Danny?”
“Tôi chắc chắn.”
“Xin lỗi cô Wilson vì phải hỏi đi hỏi lại cô, nhưng đây là giả thuyết của tôi, và tôi sẽ trung thành với nó.”
“Không sao, vì đó là sự thật.”
“Lúc đó cô rất sợ anh trai mình sẽ chết, phải không cô Wilson?”
“Vâng, anh ấy mất quá nhiều máu, và tôi nghĩ rằng anh ấy có thể không sống nổi,” Beth trả lời và bắt đầu nức nở.
“Vậy tại sao cô không gọi cứu thương, cô Wilson?” Alex đã bối rối về chuyện này từ lâu, và anh tự hỏi liệu nàng sẽ trả lời thế nào. Beth im lặng, nên Pearson lại hỏi tiếp, “khi mà anh trai cô bị đâm liên tục nhiều nhát như vậy?”
“Tôi không có điện thoại di động,” nàng thốt ra.
“Nhưng hôn phu của cô có cơ mà,” Pearson nhắc nàng, “nên anh ta trước đó mới gọi được cho anh trai cô, mời đến chung vui với hai người ở quán bar.”
“Nhưng xe cứu thương đã đến chỉ sau vài phút,” Beth trả lời.
“Và tất cả chúng ta đều biết ai đã gọi cứu hộ khẩn cấp, phải không, cô Wilson,” Pearson nói, nhìn bồi thẩm đoàn chằm chằm.
Beth cúi đầu xuống.
“Cô Wilson, cho phép tôi nhắc lại một vài nửa-sự-thật khác mà cô đã nói với đồng nghiệp của tôi.” Beth mím môi. “Cô nói ‘Tôi biết chúng tôi sẽ lấy nhau ngay lần đầu gặp anh ấy.”
“Vâng, đó là những gì tôi nói, và chính xác là vậy,” Beth trả lời, vẻ bướng bỉnh.
Pearson nhìn xuống tờ ghi chép của mình. “Cô cũng nói rằng theo cô, ông Davenport ‘không bảnh trai bằng’ ông Cartwright.”
“Ông ta không thể bằng Danny,” Beth nói.
“Và trong bất kỳ tình huống rủi ro nào, “tôi cũng xác nhận những gì anh ấy kể.”
“Đúng vậy.”
“Cho dù câu chuyện có thế nào đi chăng nữa.”
“Tôi không nói vậy,” Beth cãi.
“Tôi không có ý đó,” Pearson nói. “Tôi chỉ ám chỉ rằng cô sẽ nói bất cứ điều gì để bảo vệ chồng mình.”
“Nhưng anh ấy chưa phải chồng tôi.”
“Sẽ là chồng cô, nếu anh ấy được tha bổng.”
“Đúng vậy.”
“Từ tối anh trai cô bị giết đến nay đã bao lâu rồi?”
“Hơn sáu tháng.”
“Cô có thường xuyên gặp Cartwright trong quãng thời gian này không?”
“Chiều Chủ nhật nào tôi cũng đến thăm anh ấy,” Beth tự hào nói.
“Giờ thăm nom kéo dài bao lâu?”
“Khoảng hai tiếng.”
Pearson nhìn lên trần nhà. “Vậy là hai người,” ông ta tính nhẩm, “có năm mươi tiếng ở cùng nhau trong sáu tháng qua.”
“Tôi không bao giờ nghĩ như thế,” Beth nói.
“Nhưng giờ thì có rồi đấy, cô có đồng ý rằng thế là quá đủ để hai người tập với nhau nhiều lần, và khi lên tòa thì cô đã thuộc làu mọi thứ rồi.”
“Không, không phải thế.”
“Cô Wilson, khi cô vào thăm ông Cartwright trong tù” - ông ta dừng lại - “trong suốt năm mươi tiếng, có bao giờ hai người nói chuyện về vụ án?”
Beth lưỡng lự. “Tôi tin là có.”
“Dĩ nhiên là có rồi,” Pearson nói. “Vì nếu không, làm sao cô có thể giải thích chuyện cô nhớ rõ mọi chi tiết xảy ra vào đêm đó, và từng câu nói của từng người có liên quan, trong khi lại quên sáng nay mình đã ăn những gì.”
“Dĩ nhiên tôi nhớ những gì xảy ra vào tối anh tôi bị giết, ông Pearson. Làm sao tôi có thể quên? Nhưng dù thế nào thì Craig và các bạn ông ta cũng có nhiều thời gian hơn thế để chuẩn bị cho câu chuyện của họ, bởi họ không có giờ thăm tù hay bất cứ hình thức ngăn cấm nào về thời gian hay địa điểm gặp nhau.”
“Hoan hô,” Alex nói, đủ lớn để Pearson nghe thấy.
“Chúng ta hãy quay lại con hẻm và kiểm tra trí nhớ cô thêm lần nữa, cô Wilson,” Pearson nói, nhanh chóng đổi đề tài. “Ông Craig và ông Payne, đã đi tới ngõ trong vòng chưa đầy một phút, bắt đầu tiến lại phía anh cô, không khích bác gì mà lao vào đánh luôn.”
“Đúng vậy,” Beth nói.
“Đánh hai người họ chưa từng gặp trước tối hôm đó.”
“Vâng.”
“Và khi trở nên yếu thế hơn, ông Craig rút ra con dao từ không khí và đâm vào ngực anh trai cô.”
“Không phải từ không khí. Ông ấy đã lấy nó từ trong quán bar.”
“Chứ không phải Danny là người lấy dao từ trong quán bar?”
“Không, nếu Danny lấy tôi sẽ thấy ngay.”
“Nhưng cô cũng không thấy ông Craig lấy con dao từ trong quán bar?”
“Tôi không thấy.”
“Nhưng cô lại thấy ông ta, chưa đầy một phút sau, đã đứng ở đầu kia con hẻm?”
“Đúng vậy.”
“Lúc đó tay ông ta có cầm dao không?” Pearson ngả người ra phía sau đợi Beth trả lời.
“Tôi không nhớ.”
“Vậy có lẽ cô nhớ được ngươi cầm dao khi quay lại chỗ anh trai mình.”
“Có, là Danny, nhưng anh ấy nói rằng đã giật được ra khi Craig đâm anh trai tôi.”
“Nhưng cô cũng không thấy sự việc này.”
“Tôi không thấy.”
“Và người hôn phu của cô dính đầy máu.”
“Dĩ nhiên,” Beth nói. “Danny đang ôm anh trai tôi trong tay mà.”
“Vậy nếu ông Craig đâm anh trai cô, người ông ta cũng phải dính máu.”
“Làm sao tôi biết được. Lúc đó ông ta biến mất rồi.”
“Biến vào không khí à?” Pearson nói. “Vậy cô giải thích thế nào khi vài phút sau cảnh sát đến, ông Craig đang ngồi đợi trong quán bar, trên người không hề có vết máu nào. “Lần này Beth không trả lời. “Và xin phép được nhắc cô,” Pearson tiếp tục, “ai là người gọi cảnh sát đầu tiên? Không phải cô, cô Wilson ạ, mà là ông Craig. Một hành động kỳ quặc ngay sau khi vừa đâm người, và quần áo vẫn còn dính máu.” Ông ta dừng lại để hình ảnh này đọng lại trong đầu bồi thẩm đoàn, và đợi một lát rồi mới hỏi câu tiếp theo.
“Cô Wilson, đây có phải lần đầu tiên hôn phu của cô dính vào một vụ đánh nhau có dùng đến dao và cô phải đến cứu anh ta?”
“Ý của ông là gì?” Beth hỏi.
“Redmayne nhìn Beth, tự hỏi còn điều gì nàng chưa kể cho anh nghe.
“Có thể đã đến lúc kiểm tra trí nhớ phi thường của cô thêm lần nữa rồi.”
Cả ngài thẩm phán, bồi thẩm đoàn và Redmayne lúc này đều nhìn Pearson, người rất từ tốn lôi ra con át chủ bài.
“Cô Wilson, có lúc nào cô tình cờ nhớ chuyện xảy ra trên sân tập của trường phổ thông Clement Attle ngày mười hai tháng Hai năm 1986 không?”
“Nhưng đã gần mười lăm năm trước rồi,” Beth đáp lại.
“Đúng là thế, nhưng tôi nghĩ chắc cô sẽ không quên ngày người cô vẫn biết sẽ lấy làm chồng được lên trang nhất tờ báo địa phương.” Pearson ngả người ra đằng sau và tay trợ lý đưa cho ông ta bản photo tờ Tin chiều Green And Bow, ra ngày 13/2/1986. Ông ta yêu cầu người gác tòa đưa một bản copy cho nhân chứng.
“Ông có bản copy cho bồi thẩm đoàn không?” Thẩm phán Sackville hỏi, khi ông nhìn Pearson qua cặp kính hình bán nguyệt.
“Có, thưa ngài,” Pearson trả lời khi trợ lý của ông chuyển một tập giấy cho ngươi gác tòa. Ông ta nộp một bản lên ngài thẩm phán, chuyển mười hai bản khác cho bồi thẩm đoàn, còn bản cuối cùng đưa cho Danny, đang lắc đầu. Pearson ngạc nhiên nhìn, thậm chí còn tự hỏi tại sao Cartwright không đọc được. Có một điều gì đó ông ta sẽ phải bám theo khi Danny đứng ở bục nhân chứng.
“Cô thấy đấy, cô Wilson, đây là bản copy tờ Tin chiều Green And Bow, có bài báo về một vụ ẩu đả bằng dao xảy ra trên sân tập của trường phổ thông Clement Attle ngày mười hai tháng Hai năm 1986, sau đó Daniel Cartwright đã bị cảnh sát thẩm vấn.”
“Anh ấy chỉ cố giúp người khác,” Beth nói.
“Cũng là bắt đầu một thói quen, phải không?” Pearson gợi ý.
“Ý ông là gì?” Beth thắc mắc.
“Cartwright dính vào một vụ ẩu đả bằng dao, và sau đó cô nói anh ta chỉ ‘cố giúp người khác’.”
“Nhưng một người khác mới phải vào trại Borstal.”
“Và rõ ràng cô cũng hi vọng trong vụ này sẽ có một người khác phải vào tù, thay cho người cô hi vọng sẽ lấy làm chồng?”
“Đúng vậy.”
“Tôi rất mừng vì cuối cùng chúng ta cũng xác minh được chuyện này,” Pearson nói. “Mong cô vui lòng đọc to cho tòa nghe đoạn thứ ba trên trang nhất tờ báo, đoạn bắt đầu bằng “Sau đó Beth Wilson nói với cảnh sát...”
“Beth nhìn xuống tờ giấy. “Sau đó Beth Wilson nói với cảnh sát rằng Danny Cartwright không liên quan đến vụ ẩu đả, chỉ đến giúp người bạn học và đã cứu mạng cậu ta.”
“Cô có đồng ý rằng có chút quen thuộc ở đây không, cô Wilson?”
“Nhưng Danny không dính đến vụ ẩu đả.”
“Vậy tại sao anh ta bị đuổi khỏi trường?”
“Danny không bị đuổi. Anh ấy chỉ phải về nhà trong thời gian điều tra thôi.”
“Trong khi cô cho lời khai giúp anh ta thoát tội, và kết quả là một cậu trai khác phải vào trại Borstal.” Beth lại cúi đầu xuống. “Hãy quay lại trận ẩu đả có dùng dao gần đây nhất, khi cô một lần nữa lại làm nhiệm vụ giải cứu bạn trai mình. Có thật là,” Pearson nói, trước khi Beth kịp đáp lại, “Cartwright đang hi vọng được làm quản lý ở ga-ra của nhà Wilson khi bố cô về nghỉ hưu?”
“Đúng, bố tôi đã bảo Danny rằng anh ấy sẽ là người tiếp quản công việc đó.”
“Nhưng sau đó cô có biết rằng bố cô đã thay đổi ý định, và cho Cartwright biết ông định để anh cô quản ký ga-ra?”
“Có, tôi biết,” Beth nói, “nhưng ngay từ đầu Bernie đã không hề muốn công việc này. Anh ấy luôn chấp nhận rằng Danny có khả năng lãnh đạo bẩm sinh.”
“Có thể, nhưng bởi đó là việc kinh doanh của gia đình, nên cũng dễ hiểu nếu anh cô cảm thấy tức giận vì bị qua mặt.”
“Không, Bernie không bao giờ muốn quản lý bất cứ thứ gì.”
“Vậy tại sao tối hôm đó anh cô nói: ‘Và nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ gọi anh là ngài nếu tiếp quản công việc từ bố tôi, thì anh nên quên điều đó đi’?”
“Anh ấy không nói nếu, ông Pearson, anh ấy nói khi. Hai từ đó khác hẳn nhau.”
Alex Redmayne mỉm cười.
“Tiếc là, chỉ có cô nói thế, cô Wilson, trong khi ba nhân chứng kia lại nói khác hẳn.”
“Tất cả bọn họ đều nói dối,” Beth nói, cao giọng lên.
“Và cô là người duy nhất nói sự thật,” Pearson đáp lại.
“Đúng thế.”
“Bố cô tin ai là người nói sự thật?” Pearson hỏi, đột ngột thay đổi chiến thuật.
“Thưa ngài,” Alex bật dậy, “bằng chứng kiểu này không những chỉ là lời nói mà cũng không có hiệu lực với vụ án.”
“Tôi đồng ý với ông, thưa đồng nghiệp,” Pearson đáp lại trước khi ngài thẩm phán kịp lên tiếng. “Nhưng vì cô Wilson và bố sống cùng một nhà, tôi cảm thấy có thể nhân chứng đôi nhận biết được cảm giác của bố cô ấy về sự việc.”
“Cứ cho là thế,” thẩm phán Sackville nói, “nhưng đó vẫn chỉ là lời nói, vì thế tôi bác bỏ nó.” Ông ta quay sang Beth và nói, “Cô Wilson, cô không phải trả lời câu hỏi này.”
Beth ngước nhìn ngài thẩm phán. “Bố không tin tôi.” Nàng vừa nói vừa nức nở. “Ông vẫn buộc tôi Danny đã giết anh trai tôi.”
Bỗng nhiên trong phòng xử án như có tiếng xì xào. Ngài thẩm phán phải yêu cầu im lặng vài lần trước khi Pearson tiếp tục.
“Cô có muốn nói thêm điều gì có ích cho bồi thẩm đoàn không, cô Wilson?” Pearson hỏi với vẻ đầy
hi vọng.
“Có,” Beth trả lời. “Bố tôi không ở đó, nhưng tôi thì có.”
“Và cả hôn phu của cô nữa,” Pearson xen vào. “Tôi nghĩ rằng cuộc cãi nhau đã kết thúc trong bi kịch khi Cartwright nhẫn tâm đâm chết anh cô.”
“Là Craig đâm anh tôi.”
“Khi cô ở ngoài đầu ngõ, cố vẫy taxi.”
“Đúng thế,” Beth trả lời.
“Và khi cảnh sát tới nơi, họ thấy Cartwright quần áo vấy máu, và dấu vân tay duy nhất xác định được trên con dao cũng là của hôn phu của cô?”
“Tôi đã giải thích chuyện đó xảy ra thế nào rồi,” Beth nói.
“Vậy cô có thể giải thích vì sao, khi cảnh sát thẩm vấn ông Craig vài phút sau đó, lại không có giọt máu nào trên chiếc áo khoác, sơ-mi và cà-vạt của ông ấy?”
“Ông ta có ít nhất hai mươi phút chạy về nhà thay đồ,” Beth nói.
“Thậm chí là ba mươi,” Redmayne thêm vào.
“Vậy là cô xác nhận giả thuyết Siêu nhân, thưa cô?” Pearson nói.
“Và ông ta xác nhận là đã ở trong hẻm,” Beth nói thêm, phớt lờ lời châm chọc.
“Đúng vậy cô Wilson, nhưng chỉ sau khi ông ta nghe thấy cô hét lên, và bỏ bạn bè trong quán bar để ra ngoài xem cô có gặp nguy hiểm gì không.”
“Không, ông ta đã ở ngoài ngõ khi Bernie bị đâm.”
“Bị ai đâm?” Pearson hỏi.
“Craig, Craig, Craig!” Beth quát lên. “Tôi phải nói với ông bao nhiêu lần nữa?”
“Ai có thể ra tới com hẻm trong vòng chưa đầy một phút? Và còn có thời gian gọi điện cho cảnh sát, trở về quán bar, bảo bạn mình đi về, về nhà, tắm rửa, thay bộ quần áo vấy máu, quay lại quán bar và ngồi chờ cảnh sát đến? Sau đó lại có thể kể lại chi tiết, mạch lạc, chính xác những gì đã diễn ra, sự việc mà tất cả nhân chứng trong quán bar tối hôm đó đều xác nhận?”
“Nhưng họ không nói sự thật,” Beth nói.
“Tôi hiểu.” Pearson nói. “Vậy là tất cả nhân chứng khác đều nói dối sau khi tuyên thệ.”
“Đúng, họ đều bảo vệ ông ta.”
“Còn cô không bảo vệ hôn phu của mình?”
“Không, tôi chỉ nói sự thật.”
“Sự thật cô tưởng tượng ra,” Pearson nói, “vì cô không tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra.”
“Tôi không cần,” Beth nói, “vì Bernie đã kể rõ ràng tất cả.”
“Và cô chắc đó là Bernie, không phải Danny?”
“Đó là Bernie,” nàng đáp lại.
“Ngay trước khi qua đời?”
“Đúng vậy!” Beth quát lên.
“Thật tiện lợi,” Pearson nói.
“Nếu Danny đứng ở bục nhân chứng, anh ấy sẽ xác nhận lời nói của tôi.”
“Sau khi gặp nhau mỗi Chủ nhật trong suốt sáu tháng, cô Wilson, tôi không nghi ngờ anh ta sẽ làm thế.” Pearson nói. “Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài.”
Beth bước lên bục nhân chứng, càng thêm quyết tâm hơn. Nàng cố đứng, nhìn Arnold Peason vẫn đang ngồi trên ghế bằng ánh mắt đầy thách thức. Có lẽ ông ta sẽ không hỏi gì nàng nữa thì sao.
Tay công tố viên già chậm rã đứng dậy. Không buồn liếc Beth, ông ta bắt đầu xếp lại giấy tờ, rồi uống một ngụm nước, cuối cùng cũng nhìn về phía nàng.
“Cô Wilson, sáng nay cô ăn gì?”
Beth hơi lưỡng lự, khi mọi người trong phòng đổ dồn mắt vào nàng. Alex Redmayne chửi thầm. Anh biết Pearson đang cố làm nàng mất cảnh giác với câu hỏi đầu tiên này. Chỉ có thẩm phán Sackville không tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi uống trà và ăn trứng luộc,” Beth cố kiềm chế.
“Không thêm món gì nữa à, cô Wilson.”
“Có, vài lát bánh mì.”
“Mấy tách trà?”
“Một, không, hai tách,” Beth nói.
“Hay là ba?”
“Không, chỉ hai thôi.”
“Và mấy lát bánh mì?”
Nàng lại lưỡng lự. “Tôi không nhớ.”
“Cô không nhớ mình đã ăn gì sáng nay, vậy mà cô có thể nhắc lại chi tiết từng câu cô nghe được vào sáu tháng trước.” Beth lại cúi đầu xuống. “Cô không chỉ nhớ từng từ ông Craig nói tối hôm đó, mà cô còn nhớ rõ cả việc ông ta đã nháy mắt với cô, rồi thè lưỡi liếm vòng quanh môi.”
“Có, tôi vẫn nhớ,” Beth khăng khăng. “Vì ông ta đã làm thế.”
“Vậy chúng ta hãy cùng kiểm tra trí nhớ của cô thêm một chút vậy, cô Wilson. Khi người phục vụ quán bar lấy vỏ chai champagne về, ông Craig nói, ‘Toàn thứ bỏ đi.’”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ai mới là người nói” - Pearson cúi xuống nhìn vào tờ giấy - “‘ Rằng đã nhiều lần tôi rất thích cái miệng của em “hàng” mở to như vậy’?”
“Tôi không chắc là ông Craig hay một người khác trong đó.”
“Cô ‘không chắc’. ‘Một người khác trong đó’. Ý cô là bị cáo, Catwright?”
“Không, một người khác ở quầy bar.”
“Cô đã nói với đồng nghiệp của tôi rằng cô không phản ứng, vì đã nghe thấy những thứ còn bẩn thỉu hơn ở East End.”
“Đúng vậy.”
“Thực ra, đó là nơi cô lần đầu tiên nghe thấy câu nói đó, phải không, cô Wilson?” Pearson nói, sờ vào ve chiếc áo thụng đen.
“Ý của ông là gì?”
“Đơn giản là cô chưa bao giờ nghe thấy ông Craig nói câu đó trong quán bar ở Chelsea, cô Wilson, nhưng cô đã nghe Cartwright nói ở East End nhiều lần, bởi đó là thứ ngôn ngữ anh ta hay sử dụng.”
“Không, là ông Craig nói những lời đó.”
“Cô cũng nói rằng cô ra khỏi Dunlop Arms bằng cửa sau.”
“Vâng.”
“Tại sao không ra bằng cửa trước, cô Wilson?”
“Tôi muốn lặng lẽ ra ngoài và không muốn gây thêm rắc rối nữa.”
“Vậy là cô đã gây một số rắc rối rồi?”
“Không, chúng tôi không gây ra rắc rối nào.”
“Vậy tại sao không ra bằng cửa trước, cô Wilson? Nếu làm thế, cô sẽ thấy mình đứng trên con phố đông đúc, và có thể lặng lẽ bỏ đi, đúng từ của cô, mà không gây thêm rắc rối nữa.”
Beth im lặng.
“Bây giờ cô có thể giải thích ý của anh trai cô là
gì,” Pearson xem ghi chép của mình, “khi nói với Cartwright, ‘ nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ gọi anh là ngài, thì anh nên quên điều đó đi.”
“Anh ấy đùa thôi,” Beth nói.
Pearson nhìn vào hồ sơ một lúc rồi nói, “Xin lỗi cô, cô Wilson, nhưng tôi không thấy chút hài hước nào trong câu đó.”
“Đó là vì ông không xuất thân từ East End,” Beth nói.
“Ông Craig cũng vậy,” Pearson đáp lại, trước khi nhanh chóng nói thêm. “và sau đó Cartwright đẩy ông Wilson về phía cửa sau. Đó là lúc ông Craig nghe thấy anh trai cô nói, ‘Vậy sao chúng ta không ra ngoài để làm rõ vấn đề này nhỉ’?”
“Là ông Craig nói: ‘Vậy sao chúng ta không ra ngoài để làm rõ vấn đề này nhỉ’, bởi đó là kiểu người ở khu West End hay nói.”
Thông minh đấy, Alex nghĩ, vui mưng khi thấy nàng đã hiểu được ý đồ của anh và cố gắng nắm vững nó.
“Và khi cô ra ngoài,” Pearson nói nhanh, “cô đã thấy ông Craig đợi sẵn ở phía kia của con hẻm?”
“Đúng thế.”
“Mất bao lâu thì cô trông thấy ông ta?”
“Tôi không nhớ,” Beth trả lời.
“Lần này thì cô không nhớ.”
“Cũng không lâu lắm,” Beth nói.
“Cũng không lâu lắm,” Pearson lặp lại. “Chưa đến một phút?”
“Tôi không chắc được. Nhưng ông ta đã đứng ở đó.”
“Cô Wilson, nếu cô rời khỏi Dunlop Arms bằng cửa trước, đi qua một đoạn phố đông đúc, băng qua một đoạn hẻm dài nữa trước khi xuất hiện ở cuối ngõ, cô sẽ thấy khoảng cách đó phải gần hai trăm mét. Và cô cho rằng ông Craig vượt qua khoảng cách đó dưới một phút?”
“Ông ta đã làm được thế.”
“Và một lát sau bạn ông ta cũng ra đến nơi,” Pearson nói.
“Đúng thế,” Beth đáp lại.
“Và khi cô quay lại, hai người kia, ông Davenport và ông Mortimer cũng đã đứng ở trước cửa sau?”
“Đúng vậy.”
“Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một phút, cô Wilson?” Ông ta dừng lại. “Cô hình dung ra bốn người đã có dự tính trùng khớp về mặt thời gian như thế từ lúc nào?”
“Tôi không hiểu ý ông,” Beth nói, nắm chặt chỗ vịn tay ở bục nhân chứng.
“Tôi lại nghĩ cô hiểu rất rõ, cô Wilson, nhưng vì bồi thẩm đoàn, để tôi nói thêm, rằng hai người ra khỏi quán bar từ cửa trước, vòng ra đằng sau tòa nhà, còn hai người kia ra chặn ở cửa sau, tất cả đều chưa tới một phút.”
“Có lẽ là hơn một phút.”
“Nhưng cô đã định đi rồi mà,” Pearson nhắc nàng. “Vậy nếu sự việc diễn ra trong hơn một phút, cô đã phải ra tới đường cái và biến mất trước khi họ kịp đến đó.”
“Giờ tôi nhớ rồi,” Beth nói. “Danny cố giúp Bernie lấy lại bình tĩnh, nhưng anh trai tôi vẫn muốn quay lại quán bar để đánh ông Craig, nên sẽ phải mất hơn một phút.”
“Hay anh trai cô muốn đánh chính ông Cartwright,” Pearson hỏi, “và cho ông ta biết rõ ai là ông chủ khi bố cô về hưu?”
“Nếu Bernie muốn làm thế,” Beth nói, “anh ấy đã có thể hạ gục Danny chỉ bằng một cú đấm.”
“Không thể, nếu ông Cartwright có dao,” Pearson đáp lại.
“Ông Craig mới là người có dao, và chính ông ta đâm Danny.”
“Làm sao cô dám chắc điều đó, khi cô không tận mắt chứng kiến?”
“Bernie đã nói cho tôi biết.”
“Cô có chắc là Bernie nói, chứ không phải Danny?”
“Tôi chắc chắn.”
“Xin lỗi cô Wilson vì phải hỏi đi hỏi lại cô, nhưng đây là giả thuyết của tôi, và tôi sẽ trung thành với nó.”
“Không sao, vì đó là sự thật.”
“Lúc đó cô rất sợ anh trai mình sẽ chết, phải không cô Wilson?”
“Vâng, anh ấy mất quá nhiều máu, và tôi nghĩ rằng anh ấy có thể không sống nổi,” Beth trả lời và bắt đầu nức nở.
“Vậy tại sao cô không gọi cứu thương, cô Wilson?” Alex đã bối rối về chuyện này từ lâu, và anh tự hỏi liệu nàng sẽ trả lời thế nào. Beth im lặng, nên Pearson lại hỏi tiếp, “khi mà anh trai cô bị đâm liên tục nhiều nhát như vậy?”
“Tôi không có điện thoại di động,” nàng thốt ra.
“Nhưng hôn phu của cô có cơ mà,” Pearson nhắc nàng, “nên anh ta trước đó mới gọi được cho anh trai cô, mời đến chung vui với hai người ở quán bar.”
“Nhưng xe cứu thương đã đến chỉ sau vài phút,” Beth trả lời.
“Và tất cả chúng ta đều biết ai đã gọi cứu hộ khẩn cấp, phải không, cô Wilson,” Pearson nói, nhìn bồi thẩm đoàn chằm chằm.
Beth cúi đầu xuống.
“Cô Wilson, cho phép tôi nhắc lại một vài nửa-sự-thật khác mà cô đã nói với đồng nghiệp của tôi.” Beth mím môi. “Cô nói ‘Tôi biết chúng tôi sẽ lấy nhau ngay lần đầu gặp anh ấy.”
“Vâng, đó là những gì tôi nói, và chính xác là vậy,” Beth trả lời, vẻ bướng bỉnh.
Pearson nhìn xuống tờ ghi chép của mình. “Cô cũng nói rằng theo cô, ông Davenport ‘không bảnh trai bằng’ ông Cartwright.”
“Ông ta không thể bằng Danny,” Beth nói.
“Và trong bất kỳ tình huống rủi ro nào, “tôi cũng xác nhận những gì anh ấy kể.”
“Đúng vậy.”
“Cho dù câu chuyện có thế nào đi chăng nữa.”
“Tôi không nói vậy,” Beth cãi.
“Tôi không có ý đó,” Pearson nói. “Tôi chỉ ám chỉ rằng cô sẽ nói bất cứ điều gì để bảo vệ chồng mình.”
“Nhưng anh ấy chưa phải chồng tôi.”
“Sẽ là chồng cô, nếu anh ấy được tha bổng.”
“Đúng vậy.”
“Từ tối anh trai cô bị giết đến nay đã bao lâu rồi?”
“Hơn sáu tháng.”
“Cô có thường xuyên gặp Cartwright trong quãng thời gian này không?”
“Chiều Chủ nhật nào tôi cũng đến thăm anh ấy,” Beth tự hào nói.
“Giờ thăm nom kéo dài bao lâu?”
“Khoảng hai tiếng.”
Pearson nhìn lên trần nhà. “Vậy là hai người,” ông ta tính nhẩm, “có năm mươi tiếng ở cùng nhau trong sáu tháng qua.”
“Tôi không bao giờ nghĩ như thế,” Beth nói.
“Nhưng giờ thì có rồi đấy, cô có đồng ý rằng thế là quá đủ để hai người tập với nhau nhiều lần, và khi lên tòa thì cô đã thuộc làu mọi thứ rồi.”
“Không, không phải thế.”
“Cô Wilson, khi cô vào thăm ông Cartwright trong tù” - ông ta dừng lại - “trong suốt năm mươi tiếng, có bao giờ hai người nói chuyện về vụ án?”
Beth lưỡng lự. “Tôi tin là có.”
“Dĩ nhiên là có rồi,” Pearson nói. “Vì nếu không, làm sao cô có thể giải thích chuyện cô nhớ rõ mọi chi tiết xảy ra vào đêm đó, và từng câu nói của từng người có liên quan, trong khi lại quên sáng nay mình đã ăn những gì.”
“Dĩ nhiên tôi nhớ những gì xảy ra vào tối anh tôi bị giết, ông Pearson. Làm sao tôi có thể quên? Nhưng dù thế nào thì Craig và các bạn ông ta cũng có nhiều thời gian hơn thế để chuẩn bị cho câu chuyện của họ, bởi họ không có giờ thăm tù hay bất cứ hình thức ngăn cấm nào về thời gian hay địa điểm gặp nhau.”
“Hoan hô,” Alex nói, đủ lớn để Pearson nghe thấy.
“Chúng ta hãy quay lại con hẻm và kiểm tra trí nhớ cô thêm lần nữa, cô Wilson,” Pearson nói, nhanh chóng đổi đề tài. “Ông Craig và ông Payne, đã đi tới ngõ trong vòng chưa đầy một phút, bắt đầu tiến lại phía anh cô, không khích bác gì mà lao vào đánh luôn.”
“Đúng vậy,” Beth nói.
“Đánh hai người họ chưa từng gặp trước tối hôm đó.”
“Vâng.”
“Và khi trở nên yếu thế hơn, ông Craig rút ra con dao từ không khí và đâm vào ngực anh trai cô.”
“Không phải từ không khí. Ông ấy đã lấy nó từ trong quán bar.”
“Chứ không phải Danny là người lấy dao từ trong quán bar?”
“Không, nếu Danny lấy tôi sẽ thấy ngay.”
“Nhưng cô cũng không thấy ông Craig lấy con dao từ trong quán bar?”
“Tôi không thấy.”
“Nhưng cô lại thấy ông ta, chưa đầy một phút sau, đã đứng ở đầu kia con hẻm?”
“Đúng vậy.”
“Lúc đó tay ông ta có cầm dao không?” Pearson ngả người ra phía sau đợi Beth trả lời.
“Tôi không nhớ.”
“Vậy có lẽ cô nhớ được ngươi cầm dao khi quay lại chỗ anh trai mình.”
“Có, là Danny, nhưng anh ấy nói rằng đã giật được ra khi Craig đâm anh trai tôi.”
“Nhưng cô cũng không thấy sự việc này.”
“Tôi không thấy.”
“Và người hôn phu của cô dính đầy máu.”
“Dĩ nhiên,” Beth nói. “Danny đang ôm anh trai tôi trong tay mà.”
“Vậy nếu ông Craig đâm anh trai cô, người ông ta cũng phải dính máu.”
“Làm sao tôi biết được. Lúc đó ông ta biến mất rồi.”
“Biến vào không khí à?” Pearson nói. “Vậy cô giải thích thế nào khi vài phút sau cảnh sát đến, ông Craig đang ngồi đợi trong quán bar, trên người không hề có vết máu nào. “Lần này Beth không trả lời. “Và xin phép được nhắc cô,” Pearson tiếp tục, “ai là người gọi cảnh sát đầu tiên? Không phải cô, cô Wilson ạ, mà là ông Craig. Một hành động kỳ quặc ngay sau khi vừa đâm người, và quần áo vẫn còn dính máu.” Ông ta dừng lại để hình ảnh này đọng lại trong đầu bồi thẩm đoàn, và đợi một lát rồi mới hỏi câu tiếp theo.
“Cô Wilson, đây có phải lần đầu tiên hôn phu của cô dính vào một vụ đánh nhau có dùng đến dao và cô phải đến cứu anh ta?”
“Ý của ông là gì?” Beth hỏi.
“Redmayne nhìn Beth, tự hỏi còn điều gì nàng chưa kể cho anh nghe.
“Có thể đã đến lúc kiểm tra trí nhớ phi thường của cô thêm lần nữa rồi.”
Cả ngài thẩm phán, bồi thẩm đoàn và Redmayne lúc này đều nhìn Pearson, người rất từ tốn lôi ra con át chủ bài.
“Cô Wilson, có lúc nào cô tình cờ nhớ chuyện xảy ra trên sân tập của trường phổ thông Clement Attle ngày mười hai tháng Hai năm 1986 không?”
“Nhưng đã gần mười lăm năm trước rồi,” Beth đáp lại.
“Đúng là thế, nhưng tôi nghĩ chắc cô sẽ không quên ngày người cô vẫn biết sẽ lấy làm chồng được lên trang nhất tờ báo địa phương.” Pearson ngả người ra đằng sau và tay trợ lý đưa cho ông ta bản photo tờ Tin chiều Green And Bow, ra ngày 13/2/1986. Ông ta yêu cầu người gác tòa đưa một bản copy cho nhân chứng.
“Ông có bản copy cho bồi thẩm đoàn không?” Thẩm phán Sackville hỏi, khi ông nhìn Pearson qua cặp kính hình bán nguyệt.
“Có, thưa ngài,” Pearson trả lời khi trợ lý của ông chuyển một tập giấy cho ngươi gác tòa. Ông ta nộp một bản lên ngài thẩm phán, chuyển mười hai bản khác cho bồi thẩm đoàn, còn bản cuối cùng đưa cho Danny, đang lắc đầu. Pearson ngạc nhiên nhìn, thậm chí còn tự hỏi tại sao Cartwright không đọc được. Có một điều gì đó ông ta sẽ phải bám theo khi Danny đứng ở bục nhân chứng.
“Cô thấy đấy, cô Wilson, đây là bản copy tờ Tin chiều Green And Bow, có bài báo về một vụ ẩu đả bằng dao xảy ra trên sân tập của trường phổ thông Clement Attle ngày mười hai tháng Hai năm 1986, sau đó Daniel Cartwright đã bị cảnh sát thẩm vấn.”
“Anh ấy chỉ cố giúp người khác,” Beth nói.
“Cũng là bắt đầu một thói quen, phải không?” Pearson gợi ý.
“Ý ông là gì?” Beth thắc mắc.
“Cartwright dính vào một vụ ẩu đả bằng dao, và sau đó cô nói anh ta chỉ ‘cố giúp người khác’.”
“Nhưng một người khác mới phải vào trại Borstal.”
“Và rõ ràng cô cũng hi vọng trong vụ này sẽ có một người khác phải vào tù, thay cho người cô hi vọng sẽ lấy làm chồng?”
“Đúng vậy.”
“Tôi rất mừng vì cuối cùng chúng ta cũng xác minh được chuyện này,” Pearson nói. “Mong cô vui lòng đọc to cho tòa nghe đoạn thứ ba trên trang nhất tờ báo, đoạn bắt đầu bằng “Sau đó Beth Wilson nói với cảnh sát...”
“Beth nhìn xuống tờ giấy. “Sau đó Beth Wilson nói với cảnh sát rằng Danny Cartwright không liên quan đến vụ ẩu đả, chỉ đến giúp người bạn học và đã cứu mạng cậu ta.”
“Cô có đồng ý rằng có chút quen thuộc ở đây không, cô Wilson?”
“Nhưng Danny không dính đến vụ ẩu đả.”
“Vậy tại sao anh ta bị đuổi khỏi trường?”
“Danny không bị đuổi. Anh ấy chỉ phải về nhà trong thời gian điều tra thôi.”
“Trong khi cô cho lời khai giúp anh ta thoát tội, và kết quả là một cậu trai khác phải vào trại Borstal.” Beth lại cúi đầu xuống. “Hãy quay lại trận ẩu đả có dùng dao gần đây nhất, khi cô một lần nữa lại làm nhiệm vụ giải cứu bạn trai mình. Có thật là,” Pearson nói, trước khi Beth kịp đáp lại, “Cartwright đang hi vọng được làm quản lý ở ga-ra của nhà Wilson khi bố cô về nghỉ hưu?”
“Đúng, bố tôi đã bảo Danny rằng anh ấy sẽ là người tiếp quản công việc đó.”
“Nhưng sau đó cô có biết rằng bố cô đã thay đổi ý định, và cho Cartwright biết ông định để anh cô quản ký ga-ra?”
“Có, tôi biết,” Beth nói, “nhưng ngay từ đầu Bernie đã không hề muốn công việc này. Anh ấy luôn chấp nhận rằng Danny có khả năng lãnh đạo bẩm sinh.”
“Có thể, nhưng bởi đó là việc kinh doanh của gia đình, nên cũng dễ hiểu nếu anh cô cảm thấy tức giận vì bị qua mặt.”
“Không, Bernie không bao giờ muốn quản lý bất cứ thứ gì.”
“Vậy tại sao tối hôm đó anh cô nói: ‘Và nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ gọi anh là ngài nếu tiếp quản công việc từ bố tôi, thì anh nên quên điều đó đi’?”
“Anh ấy không nói nếu, ông Pearson, anh ấy nói khi. Hai từ đó khác hẳn nhau.”
Alex Redmayne mỉm cười.
“Tiếc là, chỉ có cô nói thế, cô Wilson, trong khi ba nhân chứng kia lại nói khác hẳn.”
“Tất cả bọn họ đều nói dối,” Beth nói, cao giọng lên.
“Và cô là người duy nhất nói sự thật,” Pearson đáp lại.
“Đúng thế.”
“Bố cô tin ai là người nói sự thật?” Pearson hỏi, đột ngột thay đổi chiến thuật.
“Thưa ngài,” Alex bật dậy, “bằng chứng kiểu này không những chỉ là lời nói mà cũng không có hiệu lực với vụ án.”
“Tôi đồng ý với ông, thưa đồng nghiệp,” Pearson đáp lại trước khi ngài thẩm phán kịp lên tiếng. “Nhưng vì cô Wilson và bố sống cùng một nhà, tôi cảm thấy có thể nhân chứng đôi nhận biết được cảm giác của bố cô ấy về sự việc.”
“Cứ cho là thế,” thẩm phán Sackville nói, “nhưng đó vẫn chỉ là lời nói, vì thế tôi bác bỏ nó.” Ông ta quay sang Beth và nói, “Cô Wilson, cô không phải trả lời câu hỏi này.”
Beth ngước nhìn ngài thẩm phán. “Bố không tin tôi.” Nàng vừa nói vừa nức nở. “Ông vẫn buộc tôi Danny đã giết anh trai tôi.”
Bỗng nhiên trong phòng xử án như có tiếng xì xào. Ngài thẩm phán phải yêu cầu im lặng vài lần trước khi Pearson tiếp tục.
“Cô có muốn nói thêm điều gì có ích cho bồi thẩm đoàn không, cô Wilson?” Pearson hỏi với vẻ đầy
hi vọng.
“Có,” Beth trả lời. “Bố tôi không ở đó, nhưng tôi thì có.”
“Và cả hôn phu của cô nữa,” Pearson xen vào. “Tôi nghĩ rằng cuộc cãi nhau đã kết thúc trong bi kịch khi Cartwright nhẫn tâm đâm chết anh cô.”
“Là Craig đâm anh tôi.”
“Khi cô ở ngoài đầu ngõ, cố vẫy taxi.”
“Đúng thế,” Beth trả lời.
“Và khi cảnh sát tới nơi, họ thấy Cartwright quần áo vấy máu, và dấu vân tay duy nhất xác định được trên con dao cũng là của hôn phu của cô?”
“Tôi đã giải thích chuyện đó xảy ra thế nào rồi,” Beth nói.
“Vậy cô có thể giải thích vì sao, khi cảnh sát thẩm vấn ông Craig vài phút sau đó, lại không có giọt máu nào trên chiếc áo khoác, sơ-mi và cà-vạt của ông ấy?”
“Ông ta có ít nhất hai mươi phút chạy về nhà thay đồ,” Beth nói.
“Thậm chí là ba mươi,” Redmayne thêm vào.
“Vậy là cô xác nhận giả thuyết Siêu nhân, thưa cô?” Pearson nói.
“Và ông ta xác nhận là đã ở trong hẻm,” Beth nói thêm, phớt lờ lời châm chọc.
“Đúng vậy cô Wilson, nhưng chỉ sau khi ông ta nghe thấy cô hét lên, và bỏ bạn bè trong quán bar để ra ngoài xem cô có gặp nguy hiểm gì không.”
“Không, ông ta đã ở ngoài ngõ khi Bernie bị đâm.”
“Bị ai đâm?” Pearson hỏi.
“Craig, Craig, Craig!” Beth quát lên. “Tôi phải nói với ông bao nhiêu lần nữa?”
“Ai có thể ra tới com hẻm trong vòng chưa đầy một phút? Và còn có thời gian gọi điện cho cảnh sát, trở về quán bar, bảo bạn mình đi về, về nhà, tắm rửa, thay bộ quần áo vấy máu, quay lại quán bar và ngồi chờ cảnh sát đến? Sau đó lại có thể kể lại chi tiết, mạch lạc, chính xác những gì đã diễn ra, sự việc mà tất cả nhân chứng trong quán bar tối hôm đó đều xác nhận?”
“Nhưng họ không nói sự thật,” Beth nói.
“Tôi hiểu.” Pearson nói. “Vậy là tất cả nhân chứng khác đều nói dối sau khi tuyên thệ.”
“Đúng, họ đều bảo vệ ông ta.”
“Còn cô không bảo vệ hôn phu của mình?”
“Không, tôi chỉ nói sự thật.”
“Sự thật cô tưởng tượng ra,” Pearson nói, “vì cô không tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra.”
“Tôi không cần,” Beth nói, “vì Bernie đã kể rõ ràng tất cả.”
“Và cô chắc đó là Bernie, không phải Danny?”
“Đó là Bernie,” nàng đáp lại.
“Ngay trước khi qua đời?”
“Đúng vậy!” Beth quát lên.
“Thật tiện lợi,” Pearson nói.
“Nếu Danny đứng ở bục nhân chứng, anh ấy sẽ xác nhận lời nói của tôi.”
“Sau khi gặp nhau mỗi Chủ nhật trong suốt sáu tháng, cô Wilson, tôi không nghi ngờ anh ta sẽ làm thế.” Pearson nói. “Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài.”
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment