Wednesday, May 11, 2016
Kẻ Mạo Danh - Chương 11
Sáng nay bố ăn gì?” Alex hỏi.
“Đừng giở chiêu cũ rích ấy ra nữa,” bố anh nói oang oang trong điện thoại.
“Có gì thế ạ?”
“Để bố nhắc nhở con. Pearson chỉ có hai cách mở đầu khi đối chất với nhân chứng bên phía bị cáo; các thẩm phán thường là biết trước, nhưng các nhân chứng, kể cả bồi thẩm đoàn, lúc nào cũng bị bất ngờ.”
“Và cách thứ hai là gì?” Alex hỏi.
“Tên của phố thứ hai bên tay trái khi con ra khỏi cửa đi làm vào buổi sáng. Không nhiều người trả lời được chính xác câu hỏi này, như bố biết. Và bố nghĩ rằng Pearson đã đi qua hết những con phố quanh nhà bị cáo vào buổi chiều trước hôm đối chất. Bố cá với con là ngay lúc này đây ông ta cũng đang lảng vảng quang khu East End.”
Alex dựa vào lưng ghế. “Vâng, bố đã dặn con không được coi thường ông ta.”
Ngài Matthew không trả lời ngay. Khi lên tiếng, ông hỏi về vấn đề Alex tưởng như đã rất chắc chắn. “Vậy con định để Cartwright đứng lên bục nhân chứng?”
“Dĩ nhiên,” Alex trả lời. “Tại sao không ạ?”
“Bởi vì đó là yếu tố bất ngờ cuối cùng của con. Pearson hẳn là rất mong Cartwright được đứng ở bục nhân chứng, nhưng nếu ngày mai con đột nhiên ngừng việc đối chất với nhân chứng bên mình, ông ta sẽ hụt hẫng. Pearson đã chắc mẩm sẽ được đối chất với Cartwright vào cuối tuần này, thậm chí sang tuần sau, chứ không phải được yêu cầu tổng kết phần khởi tố vào sáng ngày mai.”
“Nhưng nếu Cartwright không đưa ra các chứng cứ, chắc chắn bồi thẩm đoàn sẽ có quyết định rất bất lợi.”
“Luật pháp khá rõ ràng ở điểm này,” bố Alex trả lời. “Thẩm phán sẽ giải thích rằng bị cáo có đặc quyền được quyết định lên hay không lên bục nhân chứng, và bồi thẩm đoàn sẽ không vội vàng kết luận dựa theo quyết định đó.”
“Nhưng họ rồi cũng làm thế, ngày xưa bố đã cảnh cáo con rất nhiều lần rồi mà.”
“Có thể, nhưng một vài thành viên bồi thẩm đoàn sẽ nhận ra cậu ta không thể đọc bài báo trên tờ Bethnal Green And Bow và cho rằng con đã khuyên cậu ta không nên đối mặt với Pearson, đặc biệt sau màn ‘tra tấn’ của ông ta với Beth Wilson.”
“Cartwright đủ sức đối phó với Pearson,” Alex nói. “Cậu ta chỉ không được học hành đàng hoàng thôi.”
“Nhưng con đã nói là cậu ta hay nổi nóng.”
“Chỉ khi có người trêu vào Beth.”
“Vậy thì con cứ chắc rằng, một khi Cartwright đứng lên bục nhân chứng, Pearson sẽ nhằm vào Beth cho tới khi cậu ta khùng lên thì thôi.”
“Nhưng Cartwright chưa có tiền án, lại đi làm từ khi rời khỏi trường học, và bây giờ chuẩn bị lấy cô bạn gái lâu năm đã mang bầu với mình.”
Vậy là giờ đây chúng ta đã biết bốn điều Pearson sẽ không nhắc đến trong cuộc đối chất. Nhưng bố có thể đảm bảo ông ta sẽ hỏi Cartwright về vụ ẩu đả năm xưa trên sân bóng, tiếp tục ‘nhắc nhở’ bồi thẩm đoàn trong vụ đó có một con dao, và bạn gái cậu ta đã cứu cậu ta bất chấp chuyện gì.”
“Vâng, nếu đó là rắc rối duy nhất của con...” Alex bắt đầu.
“Không đâu, bố có thể thề,” bố anh trả lời, “vì bây giờ, khi Pearson đã kết hợp được vụ đánh lộn có dao trên sân bóng với Beth Wilson, con cứ tin rằng ông ta sẽ còn một hoặc hai bí mật khác dành cho Danny Cartwright.”
“Ví dụ như...”
“Bố không biết,” ngài Marthew nói. “Nhưng nếu con đưa cậu ta lên bục nhân chứng, con sẽ biết ngay thôi.” Alex cau mày cân nhắc lời nói của bố. ““Con đang lo lắng chuyện gì thế,” ông nói thêm, khi thấy Alex không trả lời.
“Pearson biết bố Beth đã nói với Cartwright việc ông ấy thay đổi quyết định trao quyền nắm giữ việc kinh doanh ở ga-ra cho cậu ta.”
“Thay vào đó, trao cho con trai mình?”
“Vâng,” Alex trả lời.
“Sẽ chẳng có tác dụng gì nếu coi đó là động cơ giết người.”
“Đúng, nhưng có thể con cũng đã tìm được một, hai điều bất ngờ cho Pearson rồi,” Alex nói.
“Ví dụ như?”
“Craig đâm dao vào chân Danny, và cái sẹo có thể chứng minh được điều đó.”
“Pearson sẽ nói đó là vết thương cũ.”
“Nhưng chúng ta có báo cáo của bác sĩ, chứng nhận đó không phải vết thương cũ.”
“Pearson sẽ đổ cho Bernie Wilson.”
“Vậy là bố đang khuyên con không nên đưa Cartwright lên bục nhân chứng?”
“Đây không phải câu hỏi dễ trả lời, con trai, vì bố không ở tòa, nên không biết phản ứng của bồi thẩm đoàn với lời khai của Beth Wilson thế nào.”
Alex im lặng giây lát. “Một hoặc hai người có vẻ thông cảm, và chắc chắn họ đánh giá cô ấy là người thật thà. Nhưng rồi, có thể họ vẫn kết luận bất lợi cho Danny dù cô ấy có nói sự thật. Vấn đề nằm ở chỗ Beth không chứng kiến sự việc, chỉ kể lại theo lời Danny.”
“Tốt, con chỉ cần ba thành viên bồi thẩm đoàn tin rằng cô ấy nói sự thật là đã có thể kết thúc với những người còn lại, và tệ nhất sẽ phải xử lại. Và nếu đúng như vậy, CPS có thể cho rằng phiên xử này sẽ không được công khai.”
“Nhẽ ra con nên gây áp lực nhiêu hơn với Craig về quãng thời gian trước khi hạ sĩ Fuller bước vào quán bar, phải không?” Alex hỏi, hi vọng ngài Matthew không đồng ý.
“Quá muộn để nghĩ đến chuyện đó rồi,” bố anh trả lời. “Quyết định quan trọng nhất của con lúc này là có nên đưa Cartwright lên bục nhân chứng hay không.”
“Con đồng ý, nhưng nếu sai, hai mươi năm tới của Danny sẽ trôi qua trong tù.”
“Đừng giở chiêu cũ rích ấy ra nữa,” bố anh nói oang oang trong điện thoại.
“Có gì thế ạ?”
“Để bố nhắc nhở con. Pearson chỉ có hai cách mở đầu khi đối chất với nhân chứng bên phía bị cáo; các thẩm phán thường là biết trước, nhưng các nhân chứng, kể cả bồi thẩm đoàn, lúc nào cũng bị bất ngờ.”
“Và cách thứ hai là gì?” Alex hỏi.
“Tên của phố thứ hai bên tay trái khi con ra khỏi cửa đi làm vào buổi sáng. Không nhiều người trả lời được chính xác câu hỏi này, như bố biết. Và bố nghĩ rằng Pearson đã đi qua hết những con phố quanh nhà bị cáo vào buổi chiều trước hôm đối chất. Bố cá với con là ngay lúc này đây ông ta cũng đang lảng vảng quang khu East End.”
Alex dựa vào lưng ghế. “Vâng, bố đã dặn con không được coi thường ông ta.”
Ngài Matthew không trả lời ngay. Khi lên tiếng, ông hỏi về vấn đề Alex tưởng như đã rất chắc chắn. “Vậy con định để Cartwright đứng lên bục nhân chứng?”
“Dĩ nhiên,” Alex trả lời. “Tại sao không ạ?”
“Bởi vì đó là yếu tố bất ngờ cuối cùng của con. Pearson hẳn là rất mong Cartwright được đứng ở bục nhân chứng, nhưng nếu ngày mai con đột nhiên ngừng việc đối chất với nhân chứng bên mình, ông ta sẽ hụt hẫng. Pearson đã chắc mẩm sẽ được đối chất với Cartwright vào cuối tuần này, thậm chí sang tuần sau, chứ không phải được yêu cầu tổng kết phần khởi tố vào sáng ngày mai.”
“Nhưng nếu Cartwright không đưa ra các chứng cứ, chắc chắn bồi thẩm đoàn sẽ có quyết định rất bất lợi.”
“Luật pháp khá rõ ràng ở điểm này,” bố Alex trả lời. “Thẩm phán sẽ giải thích rằng bị cáo có đặc quyền được quyết định lên hay không lên bục nhân chứng, và bồi thẩm đoàn sẽ không vội vàng kết luận dựa theo quyết định đó.”
“Nhưng họ rồi cũng làm thế, ngày xưa bố đã cảnh cáo con rất nhiều lần rồi mà.”
“Có thể, nhưng một vài thành viên bồi thẩm đoàn sẽ nhận ra cậu ta không thể đọc bài báo trên tờ Bethnal Green And Bow và cho rằng con đã khuyên cậu ta không nên đối mặt với Pearson, đặc biệt sau màn ‘tra tấn’ của ông ta với Beth Wilson.”
“Cartwright đủ sức đối phó với Pearson,” Alex nói. “Cậu ta chỉ không được học hành đàng hoàng thôi.”
“Nhưng con đã nói là cậu ta hay nổi nóng.”
“Chỉ khi có người trêu vào Beth.”
“Vậy thì con cứ chắc rằng, một khi Cartwright đứng lên bục nhân chứng, Pearson sẽ nhằm vào Beth cho tới khi cậu ta khùng lên thì thôi.”
“Nhưng Cartwright chưa có tiền án, lại đi làm từ khi rời khỏi trường học, và bây giờ chuẩn bị lấy cô bạn gái lâu năm đã mang bầu với mình.”
Vậy là giờ đây chúng ta đã biết bốn điều Pearson sẽ không nhắc đến trong cuộc đối chất. Nhưng bố có thể đảm bảo ông ta sẽ hỏi Cartwright về vụ ẩu đả năm xưa trên sân bóng, tiếp tục ‘nhắc nhở’ bồi thẩm đoàn trong vụ đó có một con dao, và bạn gái cậu ta đã cứu cậu ta bất chấp chuyện gì.”
“Vâng, nếu đó là rắc rối duy nhất của con...” Alex bắt đầu.
“Không đâu, bố có thể thề,” bố anh trả lời, “vì bây giờ, khi Pearson đã kết hợp được vụ đánh lộn có dao trên sân bóng với Beth Wilson, con cứ tin rằng ông ta sẽ còn một hoặc hai bí mật khác dành cho Danny Cartwright.”
“Ví dụ như...”
“Bố không biết,” ngài Marthew nói. “Nhưng nếu con đưa cậu ta lên bục nhân chứng, con sẽ biết ngay thôi.” Alex cau mày cân nhắc lời nói của bố. ““Con đang lo lắng chuyện gì thế,” ông nói thêm, khi thấy Alex không trả lời.
“Pearson biết bố Beth đã nói với Cartwright việc ông ấy thay đổi quyết định trao quyền nắm giữ việc kinh doanh ở ga-ra cho cậu ta.”
“Thay vào đó, trao cho con trai mình?”
“Vâng,” Alex trả lời.
“Sẽ chẳng có tác dụng gì nếu coi đó là động cơ giết người.”
“Đúng, nhưng có thể con cũng đã tìm được một, hai điều bất ngờ cho Pearson rồi,” Alex nói.
“Ví dụ như?”
“Craig đâm dao vào chân Danny, và cái sẹo có thể chứng minh được điều đó.”
“Pearson sẽ nói đó là vết thương cũ.”
“Nhưng chúng ta có báo cáo của bác sĩ, chứng nhận đó không phải vết thương cũ.”
“Pearson sẽ đổ cho Bernie Wilson.”
“Vậy là bố đang khuyên con không nên đưa Cartwright lên bục nhân chứng?”
“Đây không phải câu hỏi dễ trả lời, con trai, vì bố không ở tòa, nên không biết phản ứng của bồi thẩm đoàn với lời khai của Beth Wilson thế nào.”
Alex im lặng giây lát. “Một hoặc hai người có vẻ thông cảm, và chắc chắn họ đánh giá cô ấy là người thật thà. Nhưng rồi, có thể họ vẫn kết luận bất lợi cho Danny dù cô ấy có nói sự thật. Vấn đề nằm ở chỗ Beth không chứng kiến sự việc, chỉ kể lại theo lời Danny.”
“Tốt, con chỉ cần ba thành viên bồi thẩm đoàn tin rằng cô ấy nói sự thật là đã có thể kết thúc với những người còn lại, và tệ nhất sẽ phải xử lại. Và nếu đúng như vậy, CPS có thể cho rằng phiên xử này sẽ không được công khai.”
“Nhẽ ra con nên gây áp lực nhiêu hơn với Craig về quãng thời gian trước khi hạ sĩ Fuller bước vào quán bar, phải không?” Alex hỏi, hi vọng ngài Matthew không đồng ý.
“Quá muộn để nghĩ đến chuyện đó rồi,” bố anh trả lời. “Quyết định quan trọng nhất của con lúc này là có nên đưa Cartwright lên bục nhân chứng hay không.”
“Con đồng ý, nhưng nếu sai, hai mươi năm tới của Danny sẽ trôi qua trong tù.”
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment